Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 2, 2013

Áo Tím Vô Tình

Không có lá vàng bay! Mùa thu phương nam vẫn nắng vàng hanh hạn Khoảng sân buồn thôi không còn hoa cúc Thôi không còn áo tím nhuộm đường mây. Ta gọi em thêm một mùa thu vắng Triền cỏ hoen dấu nhỏ, gót hài xưa! Con tu hú gọi chiều lên khắc khoải Em không về...chỉ sóng n ư ớc chở tình trăng! Không có lá vàng bay! Chỉ có dòng sông chở về xa những cánh hoa màu tím Như màu áo xưa vô tình Em mặc, đi qua khỏi đời tôi. Lê Cường

Vụt Lướt

Hình ảnh
Cúi xuống chiều hốt lại giọt nắng rơi Hốt cả hoàng hôn ngập ngừng trên sóng mắt Hốt sâu thẳm cuối bờ chiều Vạt tóc, phía em đi!   Phía em đi cỏ xanh mềm gót nhỏ Góc phố xa ta đứng lại ngỡ ngàng Đôi tà áo gió thốc chiều bảng lảng Miền cỏ nào xui cánh hạc em sang.   Em đã xa, vòng xe ta rớt lại Ngược về thu tìm hốt giọt nắng phai Hốt yên lặng gieo xuống hồn dậy sóng Từng giọt buồn rơi lặng khoảng thinh không...   Giọt nắng rơi, cúi xuống chiều hốt lại Áo trắng bay, muôn thuở níu không dừng Ngọn gió thốc bám vào chiều ta đứng Vạt tóc Huyền xô ta ngã không hay. LÊ CƯỜNG

Bến Không Đò

Tôi tìm về gọi lại chuyến đò ngang Tuổi thơ tôi - bên kia dòng Tiên Thủy Dưới bóng dừa ngắm vầng trăng xứ sở Trăng cũng buồn đêm nay bến không đò! Bến không đò! Chỉ sóng nước đìu hiu Trôi lờ lững vài cụm hoa khơi nhớ Hoa lục bình tím cho lòng ai ngỡ Tím áo người tím một thuở không phai. Bến không đò! Héo hắt chở tình trăng Chở niên thiếu chở về đâu hoa mộng Ngọn sóng lòng chợt ngược về réo vọng Sóng ngược lòng hay ta ngược về ta? Ở nơi đó, một thời không xa lắm Tôi còn em - thời áo tím làm duyên Vô tư lắm mỗi chiều qua bên ấy Tôi ngẩn ngơ, em vẫy nón gọi đò! Nón lá ơi, nghiêng về đâu mấy độ Che khuất em che khuất nửa vầng trăng Không tròn nữa ngày xưa, em mười sáu! Nép theo tôi từng đêm trắng xứ người. Nón lá ơi, tìm đâu em dáng nhỏ Trôi xa ta mỏng mảnh một mùa hoa Màu con gái tím sắc chiều thơ dại Biền biệt xô tít tắp cuối chân trời. Bến không đò! Lặng lẽ cũng không em! Hoa còn tím nhưng tìm đâu áo tím Trăng im lìm trăng ...

Khung Trời Hạ

Hình ảnh
Em trở về với tháng sáu mùa mưa Lội vào hạ bằng đôi chân mềm trắng Thửa ruộng cày, đám mạ xanh non mướt Chiều đồng bằng ngơ ngẩn khói đốt đồng. Em trở về với vách đất thềm rêu Với mái lá liêu xiêu vùng quê ngoại Bữa cơm chiều, tô canh rau nấu cá Đưa em vào khung trời hạ thật hiền... Tiếng võng đưa xa vắng điệu ru buồn Hoa khế rụng tím góc vườn, ve hát Trăng đầu mùa mỏng manh treo khóm trúc Hương đầu mùa chút hoa bưởi, hoa cau. Tuổi mười lăm trở về khung trời hạ Vẫn thơ ngây-em cô bé nghịch đùa Tung làn nước khoả lên thời con gái Ngửa mặt cười, ngả trên sóng gọi trăng! Tuổi mười lăm trở về khung trời hạ Chiều đồng quê vi vút cánh diều thơ Chân thoăn thoắt chạy đuổi trong hương gió Hỏi về đâu sợi nắng buổi ban chiều? Hỏi về đâu lũ chim trời mỏi cánh Hỏi về đâu màu hoa tím lục bình Mang theo giúp giùm em thời con gái Đẹp như mơ, ôi cái tuổi mười lăm! Hỏi về đâu lời ru xưa của mẹ Hỏi về đâu chuyện cổ tích của bà Nuôi em lớn - giọt - đời - cha đẫm áo Buổ...

Chiều Nay

(T ặng: Tr ư ơng Vi ệt Tr âm Anh , ĐHSP-Tp.HCM) Tôi vén hoàng hôn dưới vòm hoa nhạt tím Từng cánh mỏng manh chậm rãi buông mình Chiều lặng ngắt , có thể nghe từng hoa thở! Mà lồng tim sao cứ ngỡ thinh không...   Từ em đến rộn ràng từng khoảnh khắc Trong trẻo, giòn tan thương lắm giọng cười ngây Em có biết đã gieo vào nỗi nhớ? Mỗi ngày qua thêm mỗi bận hoài mong.   Em có biết, bao lần con thuyền giấy? Mỏi ngóng trời xa nước bạc cuốn theo mây Phương nào đó thương cánh chim về muộn Sải cánh chênh vênh đơn lẻ phía chiều lên.   Hoa không nói chỉ nhuộm chiều nhạt tím Tháng sáu mùa thi em bảo: "gắng quay về!" Anh ngồi đếm mỗi chiều qua lặng ngắt Vén hoàng hôn nhạt tím sắc Bằng lăng.   LÊ CƯỜNG  

Mẹ Của Con

Hình ảnh
(Kính tặng Mẹ) Con đã khóc bao lần trên tay mẹ Nước mắt trẻ thơ, giọt nước mắt dỗi hờn Mẹ âu yếm, dỗ dành con thôi khóc Mẹ nuông chiều vì mẹ, mẹ của con!   Và con lại khóc khi hiểu về phận số Dang đôi tay mẹ lau hết muộn phiền Giọt nước mắt mẹ mang vào tim giấu Để đời con lành vết những cơn đau.   Mẹ là thế! Mẹ của con là thế! Thức nghìn đêm mong con ngủ tròn đêm Đôi mắt trắng mở sâu vào khoảng tối Chân trẻ thơ bớt va vấp đường đời.   Con từng bước xa dần vòng tay mẹ Xa lời ru, từng câu nói thân quen Đôi mắt trắng sau lưng con vẫn mở Cả lồng tim từng nhịp dõi đường con...   Lớn khôn con - từ gian nan đời mẹ Mỗi bước chân, con hiểu nỗi nhọc nhằn Thương mẹ gánh cả đời vai trĩu nặng Một đàn con - mẹ gánh mấy gian nan!   Nghĩ về mẹ con trải lòng trên trang giấy Vài dòng thơ gửi mẹ bớt âu lo Con sẽ sống bao dung như lòng mẹ! Để bình yên về giấc ngủ mẹ đêm đêm.    Và một lần nữa với n...

AIDS VÀ BẠN TÔI

 ( Nh ư m ột n én h ương g ửi đ ến nh ững ng ư ời B ạn t ôi, xin h ãy y ên ngh ỉ ...) “Tôi đáng thương hay đáng ghét trong mắt đời, Khi tôi sống có ai nghe tôi nói, Xã hội này còn nơi nào cho tôi đứng, Bạn bè ơi, có còn nghĩ về tôi?” Đừng đặt vào cuộc đời những câu hỏi thiếu tự tin Đừng biến nỗi đau thành tháng ngày bệnh hoạn Nếu Bạn đón cái chết trong sự yếu hèn Thì cuộc sống  rồi sẽ chỉ tính bằng giây!   Vâng, hãy đứng lên và bước từng bước chậm Thêm một bước vẫn hơn trong tư thế sóng soài Thêm một bước là thêm nhiều hy vọng Một bước Bạn ơi! Mơ ước cả đời tôi. Ngay cả trong mơ tôi vẫn từng chưa có Một bước chông chênh, một bước cũng không thành Nhưng tôi vẫn sống và đi bằng khát vọng Vòng xe - lăn qua, đau khổ bỏ sau lưng. Tôi không lấy nỗi đau này so sánh nỗi đau kia Tôi không lấy  hơn thua để đặt mình trên mọi thứ Điều có thể, và tôi sẽ làm Tiếp ngọn lửa phía tim tôi! AIDS, sợ hãi lớn dần huỷ diệt mọi bản năng ...

Lời Trái Bóng

(Gửi: World cup 2010) Sau tiếng còi báo hiệu một cuộc chơi Giữa tâm điểm phân chia rạch ròi hai thái cực Tôi, một quả bóng tròn Trước mũi giày luôn cống hiến hết đường bay. Lao vút, bật cao, len mình qua mọi hướng Trên thảm cỏ xanh mềm Trên tất cả mọi sắc màu Luôn tỏa sáng điểm rơi. Mọi ánh mắt nhiệt cuồng luôn dán chặt vào tôi Hàng triệu trái tim thót vào trông tôi lướt Và im lặng...và vỡ òa Mảnh lưới thủng, trong vạn tiếng hò reo! Tôi cứ thế! Từng điểm rơi, định mệnh! Bỏ sau lưng tiếc nuối đến ngỡ ngàng Tôi cứ thế! Cứ lao về mọi hướng Không nhún nhường đánh mất vẻ oai phong. Tôi lạnh lùng, tôi tàn nhẫn, tôi bất tuân Là cột dọc, xà ngang, đến cái lắc mình đầy oan nghiệt Tôi, một trái bóng chỉ biết sống và lao mình Cho đẹp hết đường bay! Nói để Bạn hiểu giùm trên danh vị một vì vua Tôi luôn sống  thẳng đường bay trước lòng người đầy tham vọng Tôi, vượt lên tất cả - là quả bóng tròn! Lăn trong triệu triệu trái tim... ...

Thương Gửi 12

(Kính tặng: Thầy - Cô và các em học sinh trường THPT-CTB) Một chút hồng của phượng cũng nao nao Một chút nắng hanh hao chiều về qua trường cũ Thoáng áo dài cuốn theo chiều gió lộng Khoảnh khắc sân trường, gợi nhớ thuở 12... Thuở 12 vốn thường rất vội Một phút trôi qua biết bao nỗi mong chờ Những hoài bão lớn dần theo khoảnh khắc 12 ơi! Lồng tim cũng nôn nao. Trang vở thân quen khép lại rồi, dăm cánh phượng! Lưu bút chuyền tay, ghi vội chẳng nên lời Nói sao hết...cả một thời áo trắng? Thương gửi 12 chỉ lặng lẽ mùa ve. Một bước rụt rè, thêm một bước, thêm xa! Thêm một tiếng chia tay, ai chắc rằng không lỡ hẹn? Lẫn giữa dòng đời muôn nghìn sắc áo Sao gợi nhớ cho đầy màu trong trắng 12? Siết chặt vòng tay, 12 ơi siết chặt! Lớp cũ, trường xưa từng kỷ niệm đong đầy Nét phấn trắng từ tay Thầy dẫn lối Là hành trang, là phía trước bước ta đi! LÊ CƯỜNG

Một Gánh Bão Giông

Cơn bão nhỏ rớt qua chiều thu úa Trời không xanh dù một mảnh để trông Hạt nối hạt ngày sang đêm rả rít Mây đùn mây vùn vụt kéo nhau về. Xuyên gió giông một gánh hàng hối hả Từng tiếng rao lanh lảnh vọng về xa Ai ăn chè bắp, chè khoai nóng hổi... Ai ăn không chè bắp chè khoai? Chị cứ thế lách mình qua mưa gió Tiếng rao to càng nặng gánh chân chiều Đàn con nhỏ mong mẹ về, bụng đói! Bữa cơm đêm quấn quýt những vòng tay. Cha chúng mất với con thuyền mảnh lưới Chị một tay vừa làm mẹ, làm cha Nuôi con dại - một gánh hàng xuôi ngược Gánh nghiêng vai thui thủi nửa phận đời. Đẹp biết mấy, ôi tấm lòng người mẹ! Trải thanh xuân nhung gấm lót lưng con Dang tay đón, che gió mưa giông tố Mong con thơ say trong giấc mơ hồng! Mẹ là thế! Cho những ai còn mẹ Để được nghe hạnh phúc ngập lồng tim Mẹ là thế! Một ngày kia ta hiểu Mẹ của ta bóng khuất, chiều tà... Lê Cường

Mùa Đông Không Em

Anh về một sớm mùa đông Không em ngồi ôm buốt giá Một ngày con tim trống lạ Nhịp vang, nhịp lặng, nhịp trầm. Anh về một sớm mùa đông Thinh không vườn xưa gác nhỏ Chiếu chăn không em nằm đó Buồn thiu ô cửa khép hờ. Nghe nhớ chân xưa, guốc nhỏ Đều vang từng nấc thang quen Em đến ru tình vào mộng Tóc mây ô cửa thả bồng. Cùng ngắm mùa đông lướt gió Lá khô lá trải đầy sân Hiu hắt con đò neo bến Buồn trông sóng dạt đôi bờ... Ngây thơ mắt nâu vội ngước Dõi theo cánh nhỏ chim xa Lẻ loi đi tìm khoảng nắng Mắt nâu chùn xuống giọt sầu! Anh về ô cửa ngồi trông Heo may không còn tóc giữ Bây giờ nơi đâu viễn xứ Em tôi còn nhớ nơi này? Em như cánh chim ngày ấy! Lướt qua khoảng trống đời tôi Lẻ loi đi tìm khoảng nắng Bay đi xa mãi không về. Anh về ôm trọn mùa đông Chết trong cõi lòng nhung nhớ Giật mình nghe tim tan vỡ Mùa đông lạnh lẽo đang về... Lê Cường

Giọt Đắng

Hình ảnh
                                      (Tặng: Em Yêu)   Café một mình chiều lặng ngắt, không em! Góp nỗi nhớ thênh thang gửi theo làn mưa mỏng Sài Gòn vào đêm mình em về qua phố Có nỗi nhớ nào hơn nỗi nhớ về em. Anh biết đợi chờ những lúc, không em! Biết nỗi khát khao nén trong từng nhịp thở Biết có đôi lần làm tim em vụn vỡ Yêu - nhớ - xa - cuồng... Anh có muốn đâu? Anh có muốn đâu những đêm dài mất ngủ Chới với cơn mơ thèm cháy ruột - một giọng cười Rồi luống cuống lật từng trang kí ức Màu thời gian hoen ố ảnh hình em... Xin thêm ít đường vẫn thấy đắng, café! Mượn giọt nắng phai trải xuống chiều, vẫn tối! Đâu phải ta ngồi nghe lẻ loi chiếm ngự Chỉ tại chiều buồn, giọt café đắng, không em...                 ...

Theo Dòng Thời Gian

Hình ảnh
                                                   (Trương Việt Trâm Anh)              "Tôi ngỡ sóng đùa, mang gửi chút niềm riêng,                Sóng rất thật, đẩy tình xa trùng điệp.                Tôi tưởng em hờn mặc tình cho em dỗi,                Ai biết em buồn...ngoảnh lại đã rời xa"!                             ...

Xót Lòng Đêm Qua

Hình ảnh
                                   (Tặng: Trương Việt Trâm Anh) Có một dòng sông chảy vào từng mạch thở Có một con người bất chợt đến rồi cũng đã ra đi Tay không thể níu dừng, dòng nước cuốn Tình ngủ quên sao giữ nổi bước chân xa? Không thể khóc sợ nát lòng vì nước mắt Chẳng dám buồn sợ héo hắt giết đời nhau Chỉ im lặng dõi theo từng nhịp thở Tiếc nuối đêm qua khoảnh khắc ấy, ta còn em... Giấc ngủ không em, đêm kéo dài vô tận Bóng tối vây quanh ngột ngạt khắp căn phòng Trách Thượng đế hơn một lần hào phóng Rót xuống niềm vui rồi cũng từng ấy thương đau! Tôi sợ ngày mai dưới màu chiều nhạt nắng Nhặt cánh bằng lăng sẽ gợi nhớ một người Đừng! Đừng khép vội phía lòng tôi, ôi giọt nắng! Lối về xưa...ngọn lửa và tình em.                      ...

Về Đâu

         (Kính tặng: Lão hành khất mù)   Mang tiếng đàn đi về đâu cuối phố Người về đâu vào buốt giá đêm nay Manh áo rách mỏng hơn làn sương phủ Ngọn heo may sắc hơn mảnh vai gầy. Xa đêm nay dưới phố đèn hoa lệ Người về đâu từng hướng gậy cô liêu Ai cúi xuống đỡ người khi vấp bước Giữa màn đêm sỏi đá vốn vô tình. Người lầm lũi bước ngang hồi chuông thánh Môi hát rong bật khẽ tiếng cầu kinh Vén sương gió nhoài người theo hướng gậy Trả cho đời nguyên vẹn chốn xa hoa... Đêm bình an trôi vang hồi chuông thánh Chúa giáng sinh! Trên máng cỏ ấm nồng Đời đâu biết, ngoài kia trong bóng tối! Có một người thèm tia nắng bình minh.                                          Lê Cường