Bến Không Đò

Tôi tìm về gọi lại chuyến đò ngang
Tuổi thơ tôi - bên kia dòng Tiên Thủy
Dưới bóng dừa ngắm vầng trăng xứ sở
Trăng cũng buồn đêm nay bến không đò!

Bến không đò! Chỉ sóng nước đìu hiu

Trôi lờ lững vài cụm hoa khơi nhớ
Hoa lục bình tím cho lòng ai ngỡ
Tím áo người tím một thuở không phai.

Bến không đò! Héo hắt chở tình trăng

Chở niên thiếu chở về đâu hoa mộng
Ngọn sóng lòng chợt ngược về réo vọng
Sóng ngược lòng hay ta ngược về ta?

Ở nơi đó, một thời không xa lắm

Tôi còn em - thời áo tím làm duyên
Vô tư lắm mỗi chiều qua bên ấy
Tôi ngẩn ngơ, em vẫy nón gọi đò!

Nón lá ơi, nghiêng về đâu mấy độ

Che khuất em che khuất nửa vầng trăng
Không tròn nữa ngày xưa, em mười sáu!
Nép theo tôi từng đêm trắng xứ người.

Nón lá ơi, tìm đâu em dáng nhỏ

Trôi xa ta mỏng mảnh một mùa hoa
Màu con gái tím sắc chiều thơ dại
Biền biệt xô tít tắp cuối chân trời.

Bến không đò! Lặng lẽ cũng không em!

Hoa còn tím nhưng tìm đâu áo tím
Trăng im lìm trăng trôi vào cõi mộng
Sóng ngược lòng sóng trở lại mênh mông...

LÊ CƯỜNG

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

MÙA TÍM RIÊNG ANH