Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 4, 2015

Khung Trời Hạ

Em trở về với tháng sáu mùa mưa Lội vào hạ bằng đôi chân mềm trắng Thửa ruộng cày, đám mạ xanh non mướt Chiều đồng bằng ngơ ngẩn khói đốt đồng. Em trở về với vách đất thềm rêu Với mái lá liêu xiêu vùng quê ngoại Bữa cơm chiều, tô canh rau nấu cá Đưa em vào khung trời hạ thật hiền... Tiếng võng đưa xa vắng điệu ru buồn Hoa khế rụng tím góc vườn, ve hát! Trăng đầu mùa mỏng manh treo khóm trúc Hương đầu mùa thoảng hoa bưởi, hoa cau. Tuổi mười lăm trở về khung trời hạ Vẫn thơ ngây - em cô bé nghịch đùa! Tung làn nước khỏa lên thời con gái Ngửa mặt cười, ngả trên sóng gọi trăng. Tuổi mười lăm trở về khung trời hạ Chiều đồng quê vi vút cánh diều thơ Chân thoăn thoắt chạy đuổi trong hương gió Hỏi về đâu sợi nắng buổi ban chiều? Hỏi về đâu lũ chim trời mỏi cánh, Hỏi về đâu màu hoa tím lục bình, Mang theo giúp giùm em thời con gái, Đẹp như mơ, ôi cái tuổi mười lăm? Hỏi về đâu lời ru xưa của mẹ, Hỏi về đâu chuyện cổ tích của bà, Nuôi em lớn - giọt - đời - cha đẫ...

Chiều Nay

Tôi vén hoàng hôn dưới vòm hoa nhạt tím Từng cánh mỏng manh chậm rãi buông mình Chiều lặng ngắt - có thể nghe từng hoa thở! Mà lồng tim sao cứ ngỡ thinh không... Từ em đến rộn ràng từng khoảnh khắc Trong trẻo, giòn tan thương lắm giọng cười ngây Em có biết đã gieo vào nỗi nhớ? Mỗi ngày qua thêm mỗi bận hoài mong. Em có biết, bao lần con thuyền giấy? Mỏi ngóng trời xa nước bạc cuốn theo mây Phương nào đó thương cánh chim về muộn Sải cánh chênh vênh đơn lẻ phía chiều lên. Hoa không nói chỉ nhuộm chiều nhạt tím Tháng sáu mùa thi em bảo: "gắng quay về!" Anh ngồi đếm mỗi chiều qua lặng ngắt Vén hoàng hôn nhạt tím sắc Bằng lăng. LÊ CƯỜNG

Thương Gửi 12

Một chút hồng của phượng cũng nao nao Chút nắng hanh hao chiều về qua trường cũ Thoáng áo dài cuốn theo chiều gió lộng Khoảnh khắc sân trường, gợi nhớ thuở 12... Thuở 12 vốn thường rất vội Một phút trôi qua biết bao nỗi mong chờ Những hoài bão lớn dần theo khoảnh khắc 12 ơi! Lồng tim cũng nôn nao. Trang vở thân quen khép lại rồi, dăm cánh phượng! Lưu bút chuyền tay, ghi vội chẳng nên lời Nói sao hết... cả một thời áo trắng? Thương gửi 12 chỉ lặng lẽ mùa ve. Một bước rụt rè, thêm một bước, thêm xa! Thêm một tiếng chia tay, ai chắc rằng không lỡ hẹn? Lẫn giữa dòng đời muôn nghìn sắc áo Sao gợi nhớ cho đầy màu trong trắng 12... Siết chặt vòng tay, 12 ơi siết chặt! Lớp cũ, trường xưa từng kỷ niệm đong đầy Nét phấn trắng từ tay thầy dẫn lối Là hành trang, là phía trước bước ta đi! LÊ CƯỜNG

MỘT GÁNH BÃO GIÔNG

Cơn bão nhỏ rớt qua chiều thu úa Trời không xanh dù một mảnh để trông Hạt nối hạt ngày sang đêm rả rít Mây đùn mây vùn vụt kéo nhau về. Xuyên gió giông một gánh hàng hối hả Từng tiếng rao lanh lảnh vọng về xa Ai ăn chè bắp, chè khoai nóng hổi... Ai ăn không chè bắp chè khoai? Chị cứ thế lách mình qua mưa gió Tiếng rao to càng nặng gánh chân chiều Đàn con nhỏ mong mẹ về, bụng đói! Bữa cơm đêm quấn quýt những vòng tay. Cha chúng mất với con thuyền mảnh lưới Chị một tay vừa làm mẹ, làm cha Nuôi con dại - một gánh hàng xuôi ngược Gánh nghiêng vai thui thủi nửa phận đời. Đẹp biết mấy, ôi tấm lòng người mẹ! Trải thanh xuân nhung gấm lót lưng con Dang tay đón, che gió mưa giông tố Mong con thơ say trong giấc mơ hồng! Mẹ là thế! Cho những ai còn mẹ Để được nghe hạnh phúc ngập lồng tim Mẹ là thế! Một ngày kia ta hiểu Mẹ của ta bóng khuất, chiều tà... Lê Cường

VỀ ĐÂU

(Kính tặng: Lão hành khất mù) Mang tiếng đàn đi về đâu cuối phố Người về đâu vào buốt giá đêm nay Manh áo rách mỏng hơn làn sương phủ Ngọn heo may sắc hơn mảnh vai gầy? Xa đêm nay dưới phố đèn hoa lệ Người về đâu từng hướng gậy cô liêu Ai cúi xuống đỡ người khi vấp bước Giữa màn đêm sỏi đá vốn vô tình! Người lầm lũi bước ngang hồi chuông thánh Môi hát rong bật khẽ tiếng cầu kinh Vén sương gió nhoài người theo hướng gậy Trả cho đời nguyên vẹn chốn xa hoa... Đêm bình an trôi vang hồi chuông thánh Chúa giáng sinh! Trên máng cỏ ấm nồng Đời đâu biết, ngoài kia trong bóng tối Có một người thèm tia nắng bình minh. Lê Cường

MÙA ĐÔNG KHÔNG EM

Anh về một sớm mùa đông Không em ngồi ôm buốt giá Một ngày con tim trống lạ Nhịp vang, nhịp lặng, nhịp trầm. Anh về một sớm mùa đông Thinh không vườn xưa gác nhỏ Chiếu chăn không em nằm đó Buồn thiu ô cửa khép hờ. Nghe nhớ chân xưa, guốc nhỏ Đều vang từng nấc thang quen Em đến ru tình vào mộng Tóc mây ô cửa thả bồng. Cùng ngắm mùa đông lướt gió Lá khô, lá trải đầy sân Hiu hắt con đò neo bến Buồn trông sóng dạt đôi bờ... Ngây thơ mắt nâu vội ngước Dõi theo cánh nhỏ chim xa Lẻ loi đi tìm khoảng nắng Mắt nâu chùn xuống giọt sầu! Anh về ô cửa ngồi trông Heo may không còn tóc giữ Bây giờ nơi đâu viễn xứ Em tôi còn nhớ nơi này? Em như cánh chim ngày ấy! Lướt qua khoảng trống đời tôi Lẻ loi đi tìm khoảng nắng Bay đi xa mãi không về. Anh về ôm trọn mùa đông Chết trong cõi lòng nhung nhớ Giật mình nghe tim tan vỡ Mùa đông lạnh lẽo đang về. Lê Cường

Giọt Đắng

(Tặng: Trương Việt Trâm Anh) Cafe một mình chiều lặng ngắt, không em! Vén nỗi nhớ thênh thang gửi theo làn mưa mỏng Sài Gòn vào đêm mình em về qua phố Có nỗi nhớ nào hơn nỗi nhớ chiều nay. Anh biết đợi chờ những lúc không em Biết nỗi khát khao nén trong từng nhịp thở Biết có đôi lần làm tim em vụn vỡ Yêu - nhớ - xa - cuồng... anh có muốn đâu? Anh có muốn đâu những đêm dài mất ngủ Chới với cơn mơ thèm cháy ruột, một giọng cười... Rồi luống cuống lật từng trang ký ức Màu thời gian hoen ố ảnh hình em! Xin thêm ít đường vẫn đắng, giọt cafe! Mượn giọt nắng phai trải xuống chiều vẫn tối Đâu phải ta ngồi nghe lẻ loi chiếm ngự Chỉ tại chiều buồn cafe đắng... không em! Lê Cường