MỘT GÁNH BÃO GIÔNG



Cơn bão nhỏ rớt qua chiều thu úa
Trời không xanh dù một mảnh để trông
Hạt nối hạt ngày sang đêm rả rít
Mây đùn mây vùn vụt kéo nhau về.

Xuyên gió giông một gánh hàng hối hả
Từng tiếng rao lanh lảnh vọng về xa
Ai ăn chè bắp, chè khoai nóng hổi...
Ai ăn không chè bắp chè khoai?

Chị cứ thế lách mình qua mưa gió
Tiếng rao to càng nặng gánh chân chiều
Đàn con nhỏ mong mẹ về, bụng đói!
Bữa cơm đêm quấn quýt những vòng tay.

Cha chúng mất với con thuyền mảnh lưới
Chị một tay vừa làm mẹ, làm cha
Nuôi con dại - một gánh hàng xuôi ngược
Gánh nghiêng vai thui thủi nửa phận đời.

Đẹp biết mấy, ôi tấm lòng người mẹ!
Trải thanh xuân nhung gấm lót lưng con
Dang tay đón, che gió mưa giông tố
Mong con thơ say trong giấc mơ hồng!

Mẹ là thế! Cho những ai còn mẹ
Để được nghe hạnh phúc ngập lồng tim
Mẹ là thế! Một ngày kia ta hiểu
Mẹ của ta bóng khuất, chiều tà...

Lê Cường

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

MÙA TÍM RIÊNG ANH