Giọt Đắng

(Tặng: Trương Việt Trâm Anh)


Cafe một mình chiều lặng ngắt, không em!
Vén nỗi nhớ thênh thang gửi theo làn mưa mỏng
Sài Gòn vào đêm mình em về qua phố
Có nỗi nhớ nào hơn nỗi nhớ chiều nay.

Anh biết đợi chờ những lúc không em
Biết nỗi khát khao nén trong từng nhịp thở
Biết có đôi lần làm tim em vụn vỡ
Yêu - nhớ - xa - cuồng... anh có muốn đâu?

Anh có muốn đâu những đêm dài mất ngủ
Chới với cơn mơ thèm cháy ruột, một giọng cười...
Rồi luống cuống lật từng trang ký ức
Màu thời gian hoen ố ảnh hình em!

Xin thêm ít đường vẫn đắng, giọt cafe!
Mượn giọt nắng phai trải xuống chiều vẫn tối
Đâu phải ta ngồi nghe lẻ loi chiếm ngự
Chỉ tại chiều buồn cafe đắng... không em!

Lê Cường




Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

MÙA TÍM RIÊNG ANH