HAI NỖI BUỒN DUYÊN - PHẬN

(Tặng: Người Xưa)


Tôi men theo dọc mé lề phận số
Chở niềm đau trên đôi bánh xe - lăn
Cúi mặt thấp trốn cái nhìn thiên hạ
Sợ người đời trăm ánh mắt chua ngoa.

Tôi vẫn đi từ nỗi buồn khiếm khuyết
Và đi trên hai đường thẳng song hành
Như quá khứ: "Hai vết hằn duyên - phận"
Xa ngút ngàn sau mỗi bận vòng xe...

Nơi tôi qua và những nơi tôi đến
Có sương giăng, có bụi cuốn mù trời
Có gió rét đêm mùa đông xứ lạ
Có nắng hồng ngày mùa hạ cháy da.

Nơi tôi qua và những nơi tôi đến
Có trăng xanh, có mưa đến trong lành
Có thu hát bên kia triền lá úa
Và xuân về gieo rực xuống ngàn hoa!

Từng mùa đi rồi từng mùa trở lại
Dòng thời gian cứ luân chuyển không ngừng
Tôi vẫn thế! Cứ cúi đầu đi mãi!
Chở bên đời chút duyên - phận mong manh...

Gối trăng thanh ngủ trên bờ cỏ ướt
Vén sương khuya tìm sao rớt lưng trời
Mong còn thấy... Xanh một thời đôi mắt!
Của người xưa, của một thuở ta yêu!

Người mang đến một hình hài bụi cát
Trông hoang sơ nhưng đẹp đến lạ thường!
Người cúi xuống nhặt giùm trong cơn gió
Từ nơi ta, đánh rớt những dòng thơ...

Thơ vô ý ngủ trên tay thiếu nữ
Thơ hữu duyên e ấp chạm vòng tay
Thơ bùng cháy tỏa lan ngàn tia ấm
Ngược hai phương rạo rực ngõ linh hồn.

Rồi từ đấy tất cả chỉ là thơ
Người là thơ, hoa cỏ cũng là thơ;
Mây, nước, gió, tiếng chim kêu, dế gọi;
Trăng, sao, sương, mưa, nắng cũng là thơ.

Đêm có thơ, trên nửa vành trăng khuyết;
Chiều có thơ, thấp thoáng những cánh buồm;
Thơ trong mắt, thơ trên môi, trên tóc;
Thơ trong lòng, thơ mở ngõ đôi tim.

Yêu say đắm suốt dọc thời niên thiếu
Hơn nghìn đêm đếm đến vạn sao trời
Rơi xuống tối chạy đùa vào quên lãng
Vào mắt người lóng lánh giọt sương khuya...

Như người mơ vùng dậy giữa đêm dài
Ta hoảng hốt níu giữ người, vạt áo!
Mảnh lụa đào điểm trang thời hoa mộng
Giờ âm thầm đứt đoạn vạn đường tơ!

Người choàng tỉnh - cũng như ta một sớm!
Búi tóc cao lặng lẽ bước xa rời
Cài xiêm áo phong kín hồn trinh nữ
Khép môi hồng giữ chặt nét xuân son.

Nhận ra ta không nguyên vẹn hình hài
Người hoảng hốt, sau cơn mê hoang dại
Mặc bên đời - ta mảnh hồn tê tái
Đôi gót hài vụt khuất lối đường xưa...

Ngọn cuồng phong thốc qua chiều tơi tả
Cuốn trống hoang một góc nhỏ thiên đường
Thơ chắp cánh xoay ngang vùng lốc xoáy
Trơ trọi chiều... Ta ngồi giữa hư vô.

Một lần yêu, mới hay rằng duyên lỡ!
Mới nhận ra đời đâu dễ được yêu
Từ khiếm khuyết, và trở về khiếm khuyết
Không vẹn nguyên, tình mấy thuở vẹn nguyên?

Thôi thì thôi trong một kiếp làm người
Dù duyên - phận có bẽ bàng, ngang trái
Cũng một thời, xin cho tôi giữ lại!
Hình bóng người vào tận đáy tim sâu.

Rung hồi chuông, xin một phút nguyện cầu
Ôi thượng đế, người cho con sự sống!
Sao không cho... Con hình hài nguyên vẹn?
Để yêu người, và để được người yêu...?






Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

MÙA TÍM RIÊNG ANH