(Tặng em: Người của trăm năm) Anh biết đợi chờ có thể sẽ trăm năm Em chợt đến rồi đi, anh nhủ thầm: “Ừ, duyên số!” Anh đón đêm về ngang qua từng con phố Biết rằng em còn trùng điệp phía ngàn sao. Ngọn gió hanh hao thổi mãi cũng rợn lòng Trăng lẻ bóng treo nghìn đêm không ngủ Chờ trăm năm lòng anh nào đã cũ Như mới hôm qua người vội vã rời xa... Bỏ lại đêm buồn, em bỏ lại thinh không Bỏ lại mênh mông, em bỏ đêm vào vạt tóc Bỏ lại môi cười, màu son hoen phía lòng anh dậy sóng Ngọn cỏ hoang vu chờ ru giấc trăm năm. Người của trăm năm không hẹn gặp bao giờ, Sao cứ nhớ, cứ dặn lòng chờ, những dòng tin dang dở? Trang viết xé đôi lần vì giận lòng không nỡ Bởi vì em... mọi thứ đã thành thơ. Bởi vì em, anh biết nỗi mong chờ Biết lặng lẽ là khi tin không đến Qua đêm dài rồi đêm sau dài nữa Cứ thế trăm năm chợt đến nào hay? Ừ thì duyên, nhưng nợ thiếu nhau rồi! Vui khoảnh khắc mà buồn vương muôn kiếp Thôi em về nơi giấc mơ còn sót lại ...