Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 12, 2013

Bài Thơ Thứ Nhất

Thuở trước hồn tôi phơi phới quá  Lòng thơ nguyên vẹn một làn hương  Nhưng nhà nghệ sĩ từ đâu lại  Êm ái trao tôi một vết thương.  Tai ác ngờ đâu gió lại qua  Làm kinh giấc mộng những ngày hoa  Thổi tan tâm điệu du dương trước  Và tiễn người đi bến cát xa.  Ở lại vườn Thanh có một mình  Tôi yêu gió rụng lúc tàn canh  Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo  Yêu bóng chim xa nắng lướt mành.  Và một ngày kia tôi phải yêu  Cả chồng tôi nữa lúc đi theo  Những cô áo đỏ sang nhà khác  Gió hỡi làm sao lạnh rất nhiều.  Từ đấy không mong không dám hẹn  Một lần gặp nữa dưới trăng nghiêm  Nhưng tôi vẫn chắc nơi trời lạ  Người ấy ghi lòng vẫn nhớ em.  Đang lúc lòng tôi muốn tạm yên  Bỗng ai mang lại cánh hoa tim  Cho tôi ép nốt dòng dư lệ  Nhỏ xuống thành thơ khóc chút duyên.  Đẹp gì một mảnh lòng tan vỡ  Đã bọc hoa tàn dấu xác xơ  Tóc úa giết dần đ...

Hai Sắc Hoa Ti-gôn

Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn  Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn  Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc  Tôi chờ người đến với yêu đương.  Người ấy thường hay vuốt tóc tôi  Thở dài trong lúc thấy tôi vui  Bảo rằng: “Hoa dáng như tim vỡ  Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi”.  Thuở ấy nào tôi đã hiểu gì  Cánh hoa tan tác của sinh ly  Cho nên cười đáp: “Màu hoa trắng  Là chút lòng trong chẳng biến suy”.  Đâu biết lần đi một lỡ làng  Dưới trời gian khổ chết yêu đương  Người xa xăm quá, tôi buồn lắm  Trong một ngày vui pháo nhuộm đường.  Từ đấy thu rồi thu lại thu  Lòng tôi còn giá đến bao giờ  Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ  Người ấy cho nên vẫn hững hờ.  Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời  Ái ân lạt lẽo của chồng tôi  Mà từng thu chết, từng thu chết  Vẫn giấu trong tim bóng một người.  Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết  Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa...

Say Đi Em

Khúc nhạc hồng êm ái Điệu kèn biếc quay cuồng Một trời phấn hương Đôi người gió sương Đầu xanh lận đận cùng xót thương Càng nhớ thương... Hoa xưa tươi trăng xưa ngọt gối xưa kề tình nay sao héo? Hồn ngã lâu rồi nhưng chân còn dẻo Lòng trót nghiêng mà bước vẫn du dương Lòng nghiêng tràn hết yêu thương Bước chân còn nhịp nghê thường lẳng lơ Ánh đèn tha thướt Lưng mềm não nuột dáng tơ Hàng chân lả lướt Đê mê hồn gửi cánh tay hờ Âm ba gờn gợn nhỏ Ánh sáng phai phai dần Bốn tường nghiêng điên đảo bóng giai nhân Lui đôi vai, tiến đôi chân Riết đôi tay, ngả đôi thân Sàn gỗ trơn chập chờn như biển gió Không biết nữa màu xanh hay sắc đỏ Hãy thêm say, còn đó rượu chờ ta Cổ chưa khô đầu chưa nặng mắt chưa hoa Tay mềm mại bước còn chưa chuếnh choáng Chưa cuối xứ Mê-ly chưa cùng trời Phóng-đãng Còn chưa say hồn khát vẫn thèm men Say đi em, say đi em! Say cho lơi lả ánh đèn Cho cung bậc ngả nghiêng, cho điên rồ xác thịt! Rượu, rượu nữa! và quên, quên hết! Ta quá say...

Xuân Không Mùa

Một ít nắng, vài ba sương mỏng thắm,  Mấy cành xanh, năm bảy sắc yêu yêu  Thế là xuân. Tôi không hỏi chi nhiều.  Xuân đã sẵn trong lòng tôi lai láng.  Xuân không chỉ ở mùa xuân ba tháng;  Xuân là khi nắng rạng đến tình cờ,  Chim trên cành há mỏ hót ra thơ;  Xuân là lúc gió về không định trước.  Đông đang lạnh bỗng một hôm trở ngược,  Mây bay đi để hở một khung trời  Thế là xuân. Ngày chỉ ấm hơi hơi,  Như được nắm một bàn tay son trẻ...  Xuân ở giữa mùa đông khi nắng hé;  Giữa mùa hè khi trời biếc sau mưa;  Giữa mùa thu khi gió sáng bay vừa  Lùa thanh sắc ngẫu nhiên trong áo rộng.  Nếu lá úa trên cành bàng không rụng,  Mà hoa thưa ửng máu quá ngày thường;  Nếu vườn nào cây nhãn bỗng ra hương,  Là xuân đó. Tôi đợi chờ chi nữa?  Bình minh quá, mỗi khi tình lại hứa,  Xuân ơi xuân vĩnh viễn giữa lòng ta  Khi những em gặp gỡ giữa đường qua  Ngừng mắt l...

Lời Kỹ Nữ

Khách ngồi lại cùng em trong chốc nữa;  Vội vàng chi, trăng lạnh quá, khách ơi.  Đêm nay rằm: yến tiệc sáng trên trời;  Khách không ở, lòng em cô độc quá.  Khách ngồi lại cùng em!  Đây gối lả,  Tay em đây mời khách ngả đầu say;  Đây rượu nồng. Và hồn của em đây,  Em cung kính đặt dưới chân hoàng tử.  Chớ đạp hồn em! Trăng về viễn xứ  Đi khoan thai trên ngự đỉnh trời tròn;  Gió theo trăng từ biển thổi qua non;  Buồn theo gió lan xa từng thoáng rợn.  Lòng kỹ nữ cũng sầu như biển lớn,  Chớ để riêng em phải gặp lòng em;  Tay ái ân - du khách hãy làm rèm,  Tóc xanh tốt em xin nguyền dệt võng.  Đẩy hộ hồn em triền miên trên sóng,  Trôi phiêu lưu không vọng bến hay gành;  Vì mình em không được quấn chân anh,  Tóc không phải những dây tình vướng víu.  Em sợ lắm. Giá băng tràn mọi nẻo,  Trời đầy trăng lạnh lẽo suốt xương da.  Người giai nhân: bế...

Nhớ Rừng

(Lời con Hổ ở vườn Bách thú, Tặng Nguyễn Tường Tam) Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt,  Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua.  Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ,  Giương mắt bé diễu oai linh rừng thẳm  Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hãm,  Để làm trò lạ mắt, thứ đồ chơi.  Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi,  Với cặp báo chuồng bên vô tư lự.   Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ,   Thuở tung hoành hống hách những ngày xưa.   Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già,   Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi,   Với khi thét khúc trường ca dữ dội,   Ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng,   Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng,   Vờn bóng âm thầm, lá gai, cỏ sắc.   Trong hang tối, mắt thần khi đã quắc,   Là khiến cho mọi vật đều im hơi,   Ta biết ta chúa tể của muôn loài   Giữa chốn thảo hoa không tên, kh...

Mùa Xuân Chín

Trong làn nắng ửng: khói mơ tan, Đôi mái nhà tranh lấm - tấm vàng. Sột soạt gió trêu tà áo biếc, Trên giàn thiên lý - Bóng xuân sang. Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời. Bao cô thôn nữ hát trên đồi. Ngày mai trong đám xuân xanh ấy, Có kẻ theo chồng, bỏ cuộc chơi. Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi, Hổn hển như lời của nước mây, Thầm thì với ai ngồi dưới trúc Nghe ra ý vị và thơ ngây. Khách xa, gặp lúc mùa xuân chín, Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng: "Chị ấy, năm nay còn gánh thóc Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?..." Hàn Mặc Tử

Điều Kỳ Diệu

Hannah lặng lẽ ngồi nghe bố mẹ nói chuyện về bệnh tình của em trai trong phòng khách tồi tàn. Một khối u não. John sẽ chết nếu không được phẫu thuật sớm. Chúng ta không có tiền… Cuối cùng cô bé nghe bố thở dài: "Chỉ có điều kỳ diệu mới cứu được John bé bỏng". Hannah chạy vội lên gác, dốc ống tiền tiết kiệm. Tất cả chỉ có 3 xu. "Không biết có đủ để mua một điều ký diệu không nhỉ?",  Hannah bé nhỏ nghĩ thầm. Cô chỉ mới 5 tuổi. "Chắc cửa hàng kia sẽ có, nó to như vậy cơ mà", Hannah tự nhủ. Cô mạnh dạn bước vào và ngước lên nhìn ông chủ quán bệ vệ, chìa ra 3 đồng xu rồi nói: "Bác hãy bán cho cháu một điều kỳ diệu". Ông chủ quán ngạc nhiên: "Ồ, đùa à? Ở đây không có bán thứ đó". Cô bé van nài: "Bác hãy bán cho cháu đi, nếu không em cháu sẽ chết mất". "Đi chỗ khác chơi".  Hannah vẫn đứng đó cho đến lúc ông chủ nổi cáu và quát um lên. Một người đàn ông từ trong quán chạy ra, sau khi hỏi rõ mọi việc, ông điềm đạm nói:...

Cà Phê Muối

Chàng trai gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ và đến hơn nửa số người trong buổi tiệc đều để ý đến cô. Trong khi chàng trai chỉ là một người rất bình thường, không ai buồn nhìn tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc gần kết thúc, chàng trai ngượng ngập mời cô gái uống cà phê với mình. Cô gái rất ngạc nhiên, nhưng vì lời mời quá lịch sự nên cô đồng ý. Họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong góc phòng tiệc, nhưng chàng trai quá lo lắng, mãi không nói được lời nào, làm cho cô gái cũng cảm thấy bất tiện. Bỗng nhiên, chàng trai gọi người phục vụ: - Xin cho tôi ít muối để tôi cho vào cà phê! - Mọi người đứng xung quanh đều hết sức ngạc nhiên và nhìn chăm chăm vào chàng trai. Chàng trai đỏ mặt nhưng vẫn múc một thìa muối cho vào cốc cà phê và uống. Cô gái tò mò: - Sao anh có sở thích kỳ quặc thế? - Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển - Chàng trai giải thích - Khi chơi ở biển, tôi có thể cảm thấy vị mặn của nước, giống như cà phê cho muối vào vậy! Nên bây giờ, mỗi khi tôi uống cà p...