Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 9, 2013

Thơ Vui Về Phái Yếu

Những người đàn ông các anh có bao nhiêu điều to lớn  Vượt qua ô cửa cỏn con, văn phòng hẹp hàng ngày  Các anh nghĩ ra tàu ngầm, tên lửa, máy bay  Tới thăm dò những hành tinh mới lạ  Tài sản của các anh là những tinh cầu, là vũ trụ  Các anh biết mỏ dầu, mỏ bạc ở nơi đâu  Chinh phục đại dương bằng các con tàu  Đi tới tương lai trên con đường ngắn nhất  Mỗi các anh là một nhà chính khách  Các anh quan tâm đến chuyện mất còn của các quốc gia.  Biết bao điều quan trọng được đề ra  Những hiệp ước xoay vần thế giới  Chúng tôi chỉ là những người đàn bà bình thường không tên tuổi  Quen việc nhỏ nhoi bếp núc hàng ngày  Cuộc sống ngặt nghèo phải tính sao đây  Gạo, bánh, củi dầu chia thế nào cho đủ  Đầu óc linh tinh toàn nghĩ về chợ búa  Những quả cà, mớ tép, rau dưa  Đối với Nít và Kăng, những siêu nhân nay và xưa  Xin thú thực: chúng tôi thờ ơ hạng nhất  Chúng tôi còn phải ...

Nói Cùng Anh

Em biết đấy là điều đã cũ Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu: Sự gắn bó giữa hai người xa lạ Nỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi Niềm đau đớn tưởng như vô tận Bỗng có ngày thay thế một niềm vui Điều hôm nay ta nói, ngày mai Người khác lại nói lời yêu thuở trước Đời sống chẳng vô cùng, em biết Câu thơ đâu còn mãi ngày sau Chẳng có gì quan trọng lắm đâu Như không khí như màu xanh lá cỏ Nhiều đến mức tưởng như chẳng có Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang Nhưng lúc này anh ở bên em Niềm vui sướng trong ta là có thật Như chiếc áo trên tường như trang sách Như chùm hoa mở cánh trước hiên nhà Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa Tình anh đối với em là xứ sở Là bóng rợp trên con đường nắng lửa Trái cây thơm trên miền đất khô cằn Đấy tình yêu, em muốn nói cùng anh: Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng Lòng tốt để duy trì sự sống Cho con người thực sự Người hơn Xuân Quỳnh

Có Một Thời Như Thế

Có một thời vừa mới bước ra Mùa xuân đã gọi mời trước cửa Chẳng ngoái lại vết chân trên cỏ Vườn hoa nào cũng ở phía mình đi. Đường chẳng xa, núi không mấy cách chia. Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn Trang nhật ký xé trăm lần lại viết Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau. Có một thời ngay cả nỗi đau Cũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi Mơ ước viễn vông, niềm vui thơ dại Tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanh Và tình yêu không ai khác ngoài anh Người trai mới vài lần thoáng gặp Luôn hy vọng để rồi luôn thất vọng Tôi đã cười đã khóc những không đâu Một vầng trăng niên thiếu ở trên đầu Một vạt đất cỏ xanh rờn trước mặt... Mái tóc xanh bắt đầu pha sợi bạc Nỗi vui buồn cũng khác những ngày xưa Chi chút thời gian từng phút từng giờ Như kẻ khó tính từng hào keo kiệt Tôi biết chắc mùa xuân rồi cũng hết Hôm nay non, mai cỏ sẽ già. Tôi đã đi mấy chặng đường xa Vượt mấy núi mấy rừng qua mấy biển Niềm mơ ước gửi vào trang viết Nỗi đau buồn dồn xuống đáy tâm tư...

Tự Hát

Chả dại gì em ước nó bằng vàng Trái tim em, anh đã từng biết đấy Anh là người coi thường của cải Nên nếu cần anh bán nó đi ngay Em cũng không mong nó giống mặt trời Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống Lại mình anh với đêm dài câm lặng Mà lòng anh xa cách với lòng em Em trở về đúng nghĩa trái tim Biết làm sống những hồng cầu đã chết Biết lấy lại những gì đã mất Biết rút gần khoảng cách của yêu tin Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em Biết khao khát những điều anh mơ ước Biết xúc động qua nhiều nhận thức Biết yêu anh và biết được anh yêu Mùa thu nay sao bão mưa nhiều Những cửa sổ con tàu chẳng đóng Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh  Em lo âu trước xa tắp đường mình  Trái tim đập những điều không thể nói  Trái tim đập cồn cào cơn đói  Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn  Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em  Là máu thịt, đời thường ai chẳng có  Vẫn ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa  Nhưng bi...

Mưa Và Em Trong Tĩnh Lặng

(Tặng: Tú Trinh) Làm sao hỏi hạt mưa nào viễn xứ Có hạt nào buồn lướt thướt ghé qua hiên Ô cửa kính phía lòng em khép chặt Anh có là mưa cũng không đến được bên em. Anh có là mưa của mây ngàn, gió bể Của bốn phương rong ruỗi tháng năm dài Tìm mỏi mắt nơi khép hờ ô cửa Tìm đôi tay trần ngồi đón hạt mưa đêm. Đôi tay trần mười ngón xanh xao Thiếu nữ chờ mưa phía căn phòng tĩnh lặng Chăn gối lạnh lùng, đêm kéo dài trên tóc rối Thương buổi xuân hồng gửi gió, theo mưa... Mưa đến rồi đi để lòng đêm càng sâu thẳm Từng hạt xô nhau tê buốt đôi tay trần Con tim thiếu nữ lặng ngồi nghe trống vắng Lạnh lẽo căn phòng mưa đã đến rồi đi!                       ( Bến Tre - Đồng Nai đêm: 06/09/2013) Lê Cường